唐 táng 安 ān 八 bā 景 jǐng 为 wèi 尹 yǐn 朴 pǔ 之 zhī 赋 fù 其 qí 六 liù 白 bái 塔 tǎ 斜 xié 阳 yáng - - 张 zhāng 宁 níng
野 yě 色 sè 荒 huāng 凉 liáng 处 chù , , 山 shān 空 kōng 日 rì 未 wèi 沉 chén 。 。
僧 sēng 归 guī 黄 huáng 叶 yè 寺 sì , , 犬 quǎn 吠 fèi 白 bái 云 yún 林 lín 。 。
塔 tǎ 影 yǐng 凌 líng 秋 qiū 霁 jì , , 钟 zhōng 声 shēng 送 sòng 夕 xī 阴 yīn 。 。
无 wú 因 yīn 驻 zhù 清 qīng 景 jǐng , , 馀 yú 兴 xìng 得 dé 幽 yōu 寻 xún 。 。
唐安八景为尹朴之赋 其六 白塔斜阳。明代。张宁。野色荒凉处,山空日未沉。 僧归黄叶寺,犬吠白云林。 塔影凌秋霁,钟声送夕阴。 无因驻清景,馀兴得幽寻。