重 chóng 阳 yáng 后 hòu 眼 yǎn 热 rè - - 梁 liáng 以 yǐ 壮 zhuàng
一 yī 生 shēng 总 zǒng 为 wèi 肝 gān 肠 cháng 热 rè , , 对 duì 镜 jìng 微 wēi 昏 hūn 似 shì 有 yǒu 伤 shāng 。 。
啖 dàn 菊 jú 不 bù 灵 líng 疑 yí 药 yào 谱 pǔ , , 看 kàn 花 huā 无 wú 力 lì 怯 qiè 秋 qiū 霜 shuāng 。 。
漫 màn 骑 qí 健 jiàn 马 mǎ 争 zhēng 前 qián 路 lù , , 且 qiě 掩 yǎn 西 xī 窗 chuāng 避 bì 夕 xī 阳 yáng 。 。
自 zì 笑 xiào 十 shí 年 nián 多 duō 是 shì 病 bìng , , 却 què 能 néng 深 shēn 卧 wò 白 bái 云 yún 乡 xiāng 。 。
重阳后眼热。明代。梁以壮。一生总为肝肠热,对镜微昏似有伤。 啖菊不灵疑药谱,看花无力怯秋霜。 漫骑健马争前路,且掩西窗避夕阳。 自笑十年多是病,却能深卧白云乡。