春 chūn 日 rì 病 bìng 起 qǐ 得 dé 家 jiā 书 shū 怅 chàng 然 rán 有 yǒu 感 gǎn - - 梁 liáng 有 yǒu 誉 yù
苑 yuàn 柳 liǔ 宫 gōng 槐 huái 生 shēng 晓 xiǎo 烟 yān , , 起 qǐ 看 kàn 佳 jiā 节 jié 倍 bèi 堪 kān 怜 lián 。 。
天 tiān 涯 yá 尺 chǐ 素 sù 经 jīng 残 cán 腊 là , , 客 kè 里 lǐ 分 fēn 阴 yīn 似 shì 小 xiǎo 年 nián 。 。
愁 chóu 病 bìng 可 kě 堪 kān 归 guī 雁 yàn 后 hòu , , 春 chūn 心 xīn 空 kōng 负 fù 落 luò 花 huā 前 qián 。 。
西 xī 山 shān 爽 shuǎng 气 qì 朝 zhāo 来 lái 好 hǎo , , 拟 nǐ 把 bǎ 琴 qín 尊 zūn 眺 tiào 远 yuǎn 天 tiān 。 。
春日病起得家书怅然有感。明代。梁有誉。苑柳宫槐生晓烟,起看佳节倍堪怜。 天涯尺素经残腊,客里分阴似小年。 愁病可堪归雁后,春心空负落花前。 西山爽气朝来好,拟把琴尊眺远天。