登 dēng 白 bái 云 yún 山 shān 顶 dǐng - - 梁 liáng 有 yǒu 誉 yù
野 yě 客 kè 寻 xún 幽 yōu 春 chūn 暮 mù 来 lái , , 悬 xuán 崖 yá 曲 qū 磴 dèng 断 duàn 氛 fēn 埃 āi 。 。
天 tiān 横 héng 五 wǔ 岭 lǐng 空 kōng 青 qīng 出 chū , , 日 rì 射 shè 重 zhòng 溟 míng 素 sù 练 liàn 开 kāi 。 。
阴 yīn 井 jǐng 尚 shàng 闻 wén 龙 lóng 化 huà 去 qù , , 古 gǔ 坛 tán 不 bú 见 jiàn 鹤 hè 飞 fēi 回 huí 。 。
浮 fú 云 yún 满 mǎn 目 mù 殊 shū 无 wú 定 dìng , , 莫 mò 厌 yàn 登 dēng 临 lín 数 shù 举 jǔ 杯 bēi 。 。
登白云山顶。明代。梁有誉。野客寻幽春暮来,悬崖曲磴断氛埃。 天横五岭空青出,日射重溟素练开。 阴井尚闻龙化去,古坛不见鹤飞回。 浮云满目殊无定,莫厌登临数举杯。