赦 shè 后 hòu 送 sòng 人 rén 还 huán 家 jiā - - 曹 cáo 义 yì
天 tiān 降 jiàng 丹 dān 书 shū 湿 shī 紫 zǐ 泥 ní , , 嵩 sōng 呼 hū 万 wàn 里 lǐ 贺 hè 声 shēng 齐 qí 。 。
恩 ēn 波 bō 已 yǐ 喜 xǐ 消 xiāo 春 chūn 瘴 zhàng , , 驿 yì 路 lù 行 xíng 看 kàn 听 tīng 晓 xiǎo 鸡 jī 。 。
逸 yì 兴 xìng 暗 àn 随 suí 江 jiāng 树 shù 迥 jiǒng , , 离 lí 情 qíng 愁 chóu 逐 zhú 暮 mù 云 yún 低 dī 。 。
到 dào 家 jiā 想 xiǎng 及 jí 清 qīng 明 míng 候 hòu , , 花 huā 满 mǎn 山 shān 城 chéng 莺 yīng 乱 luàn 啼 tí 。 。
赦后送人还家。明代。曹义。天降丹书湿紫泥,嵩呼万里贺声齐。 恩波已喜消春瘴,驿路行看听晓鸡。 逸兴暗随江树迥,离情愁逐暮云低。 到家想及清明候,花满山城莺乱啼。