平 píng 野 yě - - 张 zhāng 以 yǐ 宁 níng
北 běi 来 lái 群 qún 山 shān 亦 yì 已 yǐ 无 wú , , 旷 kuàng 望 wàng 元 yuán 气 qì 春 chūn 模 mó 糊 hu 。 。
云 yún 低 dī 不 bù 断 duàn 沧 cāng 海 hǎi 去 qù , , 树 shù 远 yuǎn 欲 yù 尽 jǐn 青 qīng 天 tiān 俱 jù 。 。
何 hé 人 rén 胸 xiōng 吞 tūn 九 jiǔ 云 yún 梦 mèng , , 尚 shàng 恨 hèn 水 shuǐ 有 yǒu 三 sān 蓬 péng 壶 hú 。 。
巨 jù 灵 líng 不 bù 为 wéi 镵 chán 叠 dié 嶂 zhàng , , 长 zhǎng 使 shǐ 诗 shī 人 rén 心 xīn 郁 yù 纡 yū 。 。
平野。明代。张以宁。北来群山亦已无,旷望元气春模糊。 云低不断沧海去,树远欲尽青天俱。 何人胸吞九云梦,尚恨水有三蓬壶。 巨灵不为镵叠嶂,长使诗人心郁纡。