唐 táng 观 guān 察 chá 招 zhāo 饮 yǐn 洪 hóng 尚 shàng 书 shū 园 yuán 亭 tíng - - 张 zhāng 元 yuán 凯 kǎi
名 míng 园 yuán 楼 lóu 阁 gé 散 sàn 春 chūn 晴 qíng , , 飞 fēi 盖 gài 初 chū 停 tíng 黄 huáng 鸟 niǎo 鸣 míng 。 。
叠 dié 石 shí 为 wèi 山 shān 开 kāi 绿 lǜ 野 yě , , 凿 záo 池 chí 引 yǐn 水 shuǐ 接 jiē 沧 cāng 瀛 yíng 。 。
露 lù 花 huā 靓 liàng 女 nǚ 临 lín 妆 zhuāng 色 sè , , 风 fēng 箨 tuò 尚 shàng 书 shū 曳 yè 履 lǚ 声 shēng 。 。
独 dú 讶 yà 主 zhǔ 人 rén 浑 hún 不 bú 见 jiàn , , 翻 fān 令 lìng 过 guò 客 kè 易 yì 含 hán 情 qíng 。 。
唐观察招饮洪尚书园亭。明代。张元凯。名园楼阁散春晴,飞盖初停黄鸟鸣。 叠石为山开绿野,凿池引水接沧瀛。 露花靓女临妆色,风箨尚书曳履声。 独讶主人浑不见,翻令过客易含情。