登 dēng 重 zhòng 驿 yì 亭 tíng 次 cì 余 yú 寒 hán 谷 gǔ 韵 yùn - - 张 zhāng 天 tiān 赋 fù
劲 jìn 节 jié 无 wú 妨 fáng 远 yuǎn 瘴 zhàng 侵 qīn , , 光 guāng 风 fēng 满 mǎn 眼 yǎn 拂 fú 香 xiāng 尘 chén 。 。
百 bǎi 年 nián 谁 shuí 识 shí 纲 gāng 常 cháng 重 zhòng , , 万 wàn 里 lǐ 人 rén 甘 gān 道 dào 义 yì 贫 pín 。 。
野 yě 鹤 hè 谩 mán 酬 chóu 青 qīng 嶂 zhàng 梦 mèng , , 老 lǎo 龙 lóng 深 shēn 蛰 zhé 碧 bì 潭 tán 春 chūn 。 。
登 dēng 楼 lóu 一 yī 笑 xiào 成 chéng 诗 shī 赋 fù , , 不 bù 把 bǎ 风 fēng 流 liú 学 xué 楚 chǔ 人 rén 。 。
登重驿亭次余寒谷韵。明代。张天赋。劲节无妨远瘴侵,光风满眼拂香尘。 百年谁识纲常重,万里人甘道义贫。 野鹤谩酬青嶂梦,老龙深蛰碧潭春。 登楼一笑成诗赋,不把风流学楚人。