登 dēng 高 gāo 和 hé 潜 qián 夫 fū - - 彭 péng 孙 sūn 贻 yí
散 sàn 发 fà 相 xiāng 期 qī 老 lǎo 涧 jiàn 阿 ā , , 十 shí 年 nián 身 shēn 事 shì 付 fù 沧 cāng 波 bō 。 。
凭 píng 高 gāo 风 fēng 雨 yǔ 江 jiāng 山 shān 改 gǎi , , 乱 luàn 后 hòu 登 dēng 临 lín 感 gǎn 慨 kǎi 多 duō 。 。
古 gǔ 戌 xū 烽 fēng 烟 yān 残 cán 菊 jú 短 duǎn , , 骚 sāo 人 rén 愁 chóu 绪 xù 一 yī 秋 qiū 过 guò 。 。
松 sōng 根 gēn 敲 qiāo 火 huǒ 泉 quán 初 chū 沸 fèi , , 且 qiě 傍 bàng 岩 yán 扉 fēi 共 gòng 啸 xiào 歌 gē 。 。
登高和潜夫。明代。彭孙贻。散发相期老涧阿,十年身事付沧波。 凭高风雨江山改,乱后登临感慨多。 古戌烽烟残菊短,骚人愁绪一秋过。 松根敲火泉初沸,且傍岩扉共啸歌。