惊 jīng 秋 qiū - - 张 zhāng 昱 yù
城 chéng 上 shàng 高 gāo 风 fēng 散 sàn 鼓 gǔ 鼙 pí , , 楼 lóu 头 tóu 独 dú 客 kè 不 bù 胜 shèng 悲 bēi 。 。
老 lǎo 婴 yīng 世 shì 故 gù 嗟 jiē 流 liú 落 luò , , 病 bìng 念 niàn 乡 xiāng 关 guān 厌 yàn 别 bié 离 lí 。 。
仰 yǎng 面 miàn 绛 jiàng 霄 xiāo 犹 yóu 昨 zuó 日 rì , , 惊 jīng 心 xīn 黄 huáng 叶 yè 又 yòu 当 dāng 时 shí 。 。
所 suǒ 悲 bēi 骑 qí 省 shěng 空 kōng 名 míng 累 lèi , , 不 bú 是 shì 潘 pān 郎 láng 爱 ài 赋 fù 诗 shī 。 。
惊秋。元代。张昱。城上高风散鼓鼙,楼头独客不胜悲。 老婴世故嗟流落,病念乡关厌别离。 仰面绛霄犹昨日,惊心黄叶又当时。 所悲骑省空名累,不是潘郎爱赋诗。