青 qīng 山 shān 白 bái 雪 xuě - - 程 chéng 通 tōng
一 yī 夜 yè 严 yán 风 fēng 透 tòu 客 kè 窗 chuāng , , 晓 xiǎo 来 lái 六 liù 出 chū 遍 biàn 穹 qióng 苍 cāng 。 。
青 qīng 山 shān 上 shàng 下 xià 如 rú 银 yín 饰 shì , , 绿 lǜ 树 shù 高 gāo 低 dī 似 shì 粉 fěn 妆 zhuāng 。 。
岭 lǐng 畔 pàn 寒 hán 梅 méi 添 tiān 素 sù 白 bái , , 堤 dī 边 biān 嫩 nèn 柳 liǔ 失 shī 妖 yāo 黄 huáng 。 。
高 gāo 人 rén 极 jí 目 mù 情 qíng 无 wú 际 jì , , 收 shōu 入 rù 诗 shī 囊 náng 赋 fù 短 duǎn 章 zhāng 。 。
青山白雪。明代。程通。一夜严风透客窗,晓来六出遍穹苍。 青山上下如银饰,绿树高低似粉妆。 岭畔寒梅添素白,堤边嫩柳失妖黄。 高人极目情无际,收入诗囊赋短章。