太 tài 平 píng 山 shān 行 xíng - - 程 chéng 敏 mǐn 政 zhèng
江 jiāng 南 nán 风 fēng 土 tǔ 最 zuì 怡 yí 情 qíng , , 临 lín 水 shuǐ 人 rén 家 jiā 分 fèn 外 wài 清 qīng 。 。
轻 qīng 棹 zhào 野 yě 航 háng 如 rú 使 shǐ 马 mǎ , , 密 mì 栽 zāi 高 gāo 竹 zhú 似 shì 连 lián 城 chéng 。 。
好 hǎo 山 shān 隔 gé 岸 àn 开 kāi 真 zhēn 画 huà , , 绝 jué 涧 jiàn 流 liú 泉 quán 奏 zòu 古 gǔ 笙 shēng 。 。
北 běi 去 qù 定 dìng 应 yīng 劳 láo 梦 mèng 想 xiǎng , , 题 tí 诗 shī 留 liú 与 yǔ 白 bái 鸥 ōu 盟 méng 。 。
太平山行。明代。程敏政。江南风土最怡情,临水人家分外清。 轻棹野航如使马,密栽高竹似连城。 好山隔岸开真画,绝涧流泉奏古笙。 北去定应劳梦想,题诗留与白鸥盟。