雪 xuě 后 hòu 立 lì 春 chūn 酬 chóu 茂 mào 初 chū 见 jiàn 访 fǎng - - 程 chéng 嘉 jiā 燧 suì
去 qù 年 nián 梅 méi 发 fā 话 huà 匆 cōng 匆 cōng , , 短 duǎn 烛 zhú 残 cán 杯 bēi 矮 ǎi 阁 gé 中 zhōng 。 。
能 néng 得 dé 几 jǐ 回 huí 还 huán 夜 yè 雪 xuě , , 相 xiāng 看 kàn 一 yī 笑 xiào 又 yòu 春 chūn 风 fēng 。 。
值 zhí 君 jūn 暖 nuǎn 眼 yǎn 寒 hán 偏 piān 好 hǎo , , 知 zhī 我 wǒ 疏 shū 狂 kuáng 老 lǎo 更 gèng 穷 qióng 。 。
明 míng 日 rì 雪 xuě 消 xiāo 头 tóu 并 bìng 白 bái , , 莫 mò 将 jiāng 闲 xián 闷 mèn 惹 rě 青 qīng 铜 tóng 。 。
雪后立春酬茂初见访。明代。程嘉燧。去年梅发话匆匆,短烛残杯矮阁中。 能得几回还夜雪,相看一笑又春风。 值君暖眼寒偏好,知我疏狂老更穷。 明日雪消头并白,莫将闲闷惹青铜。