游 yóu 钟 zhōng 山 shān 和 hé 同 tóng 寅 yín 潘 pān 应 yīng 昌 chāng 韵 yùn 二 èr 首 shǒu - - 黄 huáng 仲 zhòng 昭 zhāo
红 hóng 尘 chén 十 shí 载 zài 走 zǒu 金 jīn 陵 líng , , 偶 ǒu 共 gòng 寻 xún 幽 yōu 适 shì 性 xìng 灵 líng 。 。
山 shān 色 sè 自 zì 应 yīng 千 qiān 古 gǔ 在 zài , , 人 rén 生 shēng 能 néng 得 dé 几 jǐ 回 huí 经 jīng 。 。
苍 cāng 松 sōng 栖 qī 鹤 hè 看 kàn 尤 yóu 好 hǎo , , 碧 bì 涧 jiàn 潜 qián 蛟 jiāo 饮 yǐn 觉 jué 腥 xīng 。 。
一 yī 段 duàn 风 fēng 烟 yān 堪 kān 入 rù 画 huà , , 谁 shuí 言 yán 蓬 péng 岛 dǎo 隔 gé 穷 qióng 溟 míng 。 。
游钟山和同寅潘应昌韵二首。明代。黄仲昭。红尘十载走金陵,偶共寻幽适性灵。 山色自应千古在,人生能得几回经。 苍松栖鹤看尤好,碧涧潜蛟饮觉腥。 一段风烟堪入画,谁言蓬岛隔穷溟。