题 tí 苍 cāng 鸲 qú 鹆 yù 为 wèi 宁 níng 方 fāng 伯 bó 元 yuán 善 shàn 赋 fù - - 黄 huáng 仲 zhòng 昭 zhāo
东 dōng 风 fēng 吹 chuī 绿 lǜ 垂 chuí 杨 yáng 枝 zhī , , 摇 yáo 烟 yān 扬 yáng 日 rì 轻 qīng 如 rú 丝 sī 。 。
幽 yōu 鸟 niǎo 飞 fēi 来 lái 立 lì 枝 zhī 上 shàng , , 金 jīn 眸 móu 苍 cāng 羽 yǔ 标 biāo 格 gé 奇 qí 。 。
慧 huì 性 xìng 还 hái 能 néng 学 xué 人 rén 语 yǔ , , 花 huā 外 wài 时 shí 闻 wén 数 shù 声 shēng 度 dù 。 。
好 hǎo 音 yīn 拟 nǐ 奏 zòu 蓬 péng 莱 lái 宫 gōng , , 雕 diāo 笼 lóng 鹦 yīng 鹉 wǔ 休 xiū 相 xiāng 妒 dù 。 。
题苍鸲鹆为宁方伯元善赋。明代。黄仲昭。东风吹绿垂杨枝,摇烟扬日轻如丝。 幽鸟飞来立枝上,金眸苍羽标格奇。 慧性还能学人语,花外时闻数声度。 好音拟奏蓬莱宫,雕笼鹦鹉休相妒。