冬 dōng 笋 sǔn - - 黄 huáng 衷 zhōng
久 jiǔ 客 kè 谙 ān 攻 gōng 苦 kǔ , , 时 shí 荒 huāng 罢 bà 茹 rú 新 xīn 。 。
谁 shuí 翻 fān 湘 xiāng 渚 zhǔ 雪 xuě , , 稍 shāo 送 sòng 洞 dòng 庭 tíng 春 chūn 。 。
雨 yǔ 露 lù 香 xiāng 仍 réng 淡 dàn , , 山 shān 林 lín 味 wèi 却 què 真 zhēn 。 。
勿 wù 教 jiào 频 pín 采 cǎi 斸 zhǔ , , 待 dài 看 kàn 拂 fú 云 yún 身 shēn 。 。
冬笋。明代。黄衷。久客谙攻苦,时荒罢茹新。 谁翻湘渚雪,稍送洞庭春。 雨露香仍淡,山林味却真。 勿教频采斸,待看拂云身。