谨 jǐn 和 hé 家 jiā 父 fù 寄 jì 来 lái 自 zì 述 shù 冬 dōng 夜 yè 二 èr 诗 shī 韵 yùn - - 黄 huáng 淮 huái
被 bèi 拥 yōng 尘 chén 毡 zhān 藉 jí 地 dì 铺 pù , , 凝 níng 寒 hán 惨 cǎn 若 ruò 在 zài 冰 bīng 壶 hú 。 。
艰 jiān 危 wēi 感 gǎn 叹 tàn 身 shēn 飘 piāo 泊 bó , , 疏 shū 阔 kuò 深 shēn 惭 cán 学 xué 浅 qiǎn 肤 fū 。 。
万 wàn 里 lǐ 朔 shuò 风 fēng 吹 chuī 断 duàn 雁 yàn , , 满 mǎn 林 lín 霜 shuāng 月 yuè 泣 qì 慈 cí 乌 wū 。 。
漫 màn 漫 màn 长 cháng 夜 yè 难 nán 成 chéng 寐 mèi , , 愁 chóu 对 duì 残 cán 灯 dēng 照 zhào 影 yǐng 孤 gū 。 。
谨和家父寄来自述冬夜二诗韵。明代。黄淮。被拥尘毡藉地铺,凝寒惨若在冰壶。 艰危感叹身飘泊,疏阔深惭学浅肤。 万里朔风吹断雁,满林霜月泣慈乌。 漫漫长夜难成寐,愁对残灯照影孤。