惠 huì 阳 yáng 伤 shāng 乱 luàn - - 黄 huáng 克 kè 晦 huì
东 dōng 粤 yuè 重 chóng 来 lái 倍 bèi 黯 àn 然 rán , , 荒 huāng 村 cūn 古 gǔ 堡 bǎo 暗 àn 苍 cāng 烟 yān 。 。
山 shān 中 zhōng 故 gù 老 lǎo 无 wú 归 guī 业 yè , , 水 shuǐ 上 shàng 新 xīn 民 mín 未 wèi 种 zhòng 田 tián 。 。
江 jiāng 燕 yàn 春 chūn 深 shēn 巢 cháo 树 shù 腹 fù , , 野 yě 狐 hú 日 rì 落 luò 吠 fèi 溪 xī 边 biān 。 。
东 dōng 风 fēng 那 nà 管 guǎn 乱 luàn 离 lí 事 shì , , 草 cǎo 色 sè 藤 téng 花 huā 似 shì 往 wǎng 年 nián 。 。
惠阳伤乱。明代。黄克晦。东粤重来倍黯然,荒村古堡暗苍烟。 山中故老无归业,水上新民未种田。 江燕春深巢树腹,野狐日落吠溪边。 东风那管乱离事,草色藤花似往年。