登 dēng 鼓 gǔ 山 shān 绝 jué 顶 dǐng 怀 huái 林 lín 公 gōng 济 jì - - 黄 huáng 克 kè 晦 huì
天 tiān 路 lù 苍 cāng 苍 cāng 色 sè , , 风 fēng 泉 quán 觿 xī 觿 xī 声 shēng 。 。
未 wèi 惊 jīng 人 rén 境 jìng 绝 jué , , 已 yǐ 觉 jué 客 kè 怀 huái 清 qīng 。 。
转 zhuǎn 石 shí 生 shēng 江 jiāng 海 hǎi , , 分 fēn 林 lín 隔 gé 雨 yǔ 晴 qíng 。 。
故 gù 人 rén 期 qī 不 bù 至 zhì , , 双 shuāng 眼 yǎn 落 luò 秋 qiū 城 chéng 。 。
登鼓山绝顶怀林公济。明代。黄克晦。天路苍苍色,风泉觿觿声。 未惊人境绝,已觉客怀清。 转石生江海,分林隔雨晴。 故人期不至,双眼落秋城。