古 gǔ 愁 chóu 二 èr 解 jiě - - 郑 zhèng 善 shàn 夫 fū
出 chū 门 mén 采 cǎi 棠 táng 花 huā , , 风 fēng 吹 chuī 陇 lǒng 山 shān 木 mù 。 。
陇 lǒng 山 shān 未 wèi 可 kě 行 xíng , , 荆 jīng 棘 jí 伤 shāng 我 wǒ 足 zú 。 。
陇 lǒng 山 shān 高 gāo 以 yǐ 临 lín , , 陇 lǒng 水 shuǐ 阻 zǔ 而 ér 深 shēn 。 。
不 bù 畏 wèi 伤 shāng 我 wǒ 足 zú , , 但 dàn 恐 kǒng 伤 shāng 人 rén 心 xīn 。 。
古愁二解。明代。郑善夫。出门采棠花,风吹陇山木。 陇山未可行,荆棘伤我足。 陇山高以临,陇水阻而深。 不畏伤我足,但恐伤人心。