赋 fù 得 dé 落 luò 叶 yè 惊 jīng 残 cán 梦 mèng - - 邓 dèng 云 yún 霄 xiāo
旅 lǚ 次 cì 依 yī 荒 huāng 驿 yì , , 山 shān 空 kōng 静 jìng 不 bù 闻 wén 。 。
孤 gū 眠 mián 愁 chóu 夜 yè 永 yǒng , , 假 jiǎ 寐 mèi 逼 bī 宵 xiāo 分 fēn 。 。
木 mù 叶 yè 响 xiǎng 如 rú 雨 yǔ , , 阳 yáng 台 tái 散 sàn 片 piàn 云 yún 。 。
亦 yì 曾 céng 传 chuán 彩 cǎi 笔 bǐ , , 拟 nǐ 制 zhì 宋 sòng 生 shēng 文 wén 。 。
赋得落叶惊残梦。明代。邓云霄。旅次依荒驿,山空静不闻。 孤眠愁夜永,假寐逼宵分。 木叶响如雨,阳台散片云。 亦曾传彩笔,拟制宋生文。