古 gǔ 琴 qín - - 邓 dèng 云 yún 霄 xiāo
首 shǒu 夏 xià 当 dāng 清 qīng 和 hé , , 薰 xūn 风 fēng 咽 yàn 新 xīn 蝉 chán 。 。
槐 huái 阴 yīn 荫 yīn 广 guǎng 庭 tíng , , 秀 xiù 色 sè 媚 mèi 远 yuǎn 天 tiān 。 。
沐 mù 馀 yú 换 huàn 绛 jiàng 帻 zé , , 虚 xū 徐 xú 鼓 gǔ 冰 bīng 弦 xián 。 。
一 yī 为 wèi 出 chū 塞 sài 吟 yín , , 堂 táng 闼 tà 如 rú 穷 qióng 边 biān 。 。
广 guǎng 陵 líng 散 sàn 已 yǐ 绝 jué , , 兹 zī 法 fǎ 更 gèng 谁 shuí 传 chuán 。 。
欲 yù 知 zhī 希 xī 声 shēng 意 yì , , 当 dāng 在 zài 无 wú 弦 xián 前 qián 。 。
古琴。明代。邓云霄。首夏当清和,薰风咽新蝉。 槐阴荫广庭,秀色媚远天。 沐馀换绛帻,虚徐鼓冰弦。 一为出塞吟,堂闼如穷边。 广陵散已绝,兹法更谁传。 欲知希声意,当在无弦前。