梳 shū 头 tóu 得 dé 白 bái 发 fà - - 黄 huáng 溍 jìn
偶 ǒu 逐 zhú 飞 fēi 云 yún 别 bié 涧 jiàn 冈 gāng , , 解 jiě 缨 yīng 聊 liáo 尔 ěr 濯 zhuó 沧 cāng 浪 láng 。 。
襟 jīn 怀 huái 久 jiǔ 已 yǐ 无 wú 山 shān 水 shuǐ , , 客 kè 鬓 bìn 谁 shuí 令 lìng 有 yǒu 雪 xuě 霜 shuāng 。 。
未 wèi 必 bì 丹 dān 砂 shā 真 zhēn 却 què 老 lǎo , , 可 kě 堪 kān 白 bái 首 shǒu 更 gèng 为 wéi 郎 láng 。 。
前 qián 修 xiū 未 wèi 远 yuǎn 斯 sī 文 wén 在 zài , , 努 nǔ 力 lì 无 wú 愁 chóu 歧 qí 路 lù 长 cháng 。 。
梳头得白发。元代。黄溍。偶逐飞云别涧冈,解缨聊尔濯沧浪。 襟怀久已无山水,客鬓谁令有雪霜。 未必丹砂真却老,可堪白首更为郎。 前修未远斯文在,努力无愁歧路长。