草 cǎo 意 yì - - 黄 huáng 溍 jìn
澹 dàn 烟 yān 斜 xié 照 zhào 旧 jiù 离 lí 离 lí , , 吐 tǔ 漫 màn 芳 fāng 心 xīn 欲 yù 向 xiàng 谁 shuí 。 。
可 kě 是 shì 忘 wàng 忧 yōu 能 néng 自 zì 得 dé , , 若 ruò 教 jiào 指 zhǐ 佞 nìng 定 dìng 无 wú 私 sī 。 。
东 dōng 风 fēng 江 jiāng 上 shàng 何 hé 人 rén 识 shí , , 南 nán 国 guó 春 chūn 来 lái 有 yǒu 梦 mèng 知 zhī 。 。
留 liú 取 qǔ 青 qīng 青 qīng 承 chéng 雨 yǔ 露 lù , , 术 shù 应 yīng 红 hóng 紫 zǐ 浪 làng 相 xiāng 疑 yí 。 。
草意。元代。黄溍。澹烟斜照旧离离,吐漫芳心欲向谁。 可是忘忧能自得,若教指佞定无私。 东风江上何人识,南国春来有梦知。 留取青青承雨露,术应红紫浪相疑。