秋 qiū 日 rì 登 dēng 圭 guī 峰 fēng 瀑 pù 布 bù 岩 yán - - 刘 liú 鸣 míng 世 shì
此 cǐ 景 jǐng 仙 xiān 源 yuán 石 shí 洞 dòng 幽 yōu , , 潺 chán 湲 yuán 岩 yán 壑 hè 韵 yùn 悠 yōu 悠 yōu 。 。
黄 huáng 花 huā 两 liǎng 岸 àn 笑 xiào 人 rén 懒 lǎn , , 野 yě 鸟 niǎo 数 shù 声 shēng 唤 huàn 客 kè 游 yóu 。 。
坡 pō 上 shàng 松 sōng 涛 tāo 鸣 míng 复 fù 隐 yǐn , , 林 lín 间 jiān 霜 shuāng 叶 yè 坠 zhuì 还 hái 留 liú 。 。
凭 píng 高 gāo 一 yī 望 wàng 天 tiān 涯 yá 阔 kuò , , 万 wàn 顷 qǐng 江 jiāng 山 shān 总 zǒng 是 shì 秋 qiū 。 。
秋日登圭峰瀑布岩。明代。刘鸣世。此景仙源石洞幽,潺湲岩壑韵悠悠。 黄花两岸笑人懒,野鸟数声唤客游。 坡上松涛鸣复隐,林间霜叶坠还留。 凭高一望天涯阔,万顷江山总是秋。