重 zhòng 和 hé 凌 líng 交 jiāo 明 míng 游 yóu 天 tiān 长 cháng 寺 sì 韵 yùn - - 刘 liú 泰 tài
步 bù 入 rù 香 xiāng 云 yún 一 yī 径 jìng 深 shēn , , 宛 wǎn 然 rán 城 chéng 市 shì 小 xiǎo 山 shān 林 lín 。 。
地 dì 生 shēng 清 qīng 净 jìng 金 jīn 无 wú 垢 gòu , , 竹 zhú 奏 zòu 铿 kēng 锵 qiāng 玉 yù 有 yǒu 音 yīn 。 。
太 tài 守 shǒu 颜 yán 配 pèi 应 yīng 既 jì 醉 zuì , , 老 lǎo 僧 sēng 头 tóu 白 bái 尚 shàng 能 néng 吟 yín 。 。
暮 mù 归 guī 不 bù 用 yòng 留 liú 衣 yī 别 bié , , 儒 rú 墨 mò 交 jiāo 游 yóu 只 zhī 此 cǐ 心 xīn 。 。
重和凌交明游天长寺韵。明代。刘泰。步入香云一径深,宛然城市小山林。 地生清净金无垢,竹奏铿锵玉有音。 太守颜配应既醉,老僧头白尚能吟。 暮归不用留衣别,儒墨交游只此心。