读 dú 李 lǐ 诗 shī - - 鲁 lǔ 铎 duó
天 tiān 地 dì 独 dú 长 cháng 久 jiǔ , , 谓 wèi 亦 yì 终 zhōng 销 xiāo 熔 róng 。 。
朝 cháo 菌 jūn 同 tóng 一 yī 尽 jǐn , , 何 hé 必 bì 论 lùn 乔 qiáo 松 sōng 。 。
谁 shuí 云 yún 李 lǐ 太 tài 白 bái , , 旷 kuàng 达 dá 擅 shàn 高 gāo 踪 zōng 。 。
有 yǒu 酒 jiǔ 不 bù 自 zì 饮 yǐn , , 乃 nǎi 劝 quàn 羲 xī 和 hé 龙 lóng 。 。
麻 má 姑 gū 既 jì 霜 shuāng 鬓 bìn , , 谁 shuí 能 néng 驻 zhù 颜 yán 容 róng 。 。
读李诗。明代。鲁铎。天地独长久,谓亦终销熔。 朝菌同一尽,何必论乔松。 谁云李太白,旷达擅高踪。 有酒不自饮,乃劝羲和龙。 麻姑既霜鬓,谁能驻颜容。