登 dēng 高 gāo - - 杜 dù 甫 fǔ
风 fēng 急 jí 天 tiān 高 gāo 猿 yuán 啸 xiào 哀 āi , , 渚 zhǔ 清 qīng 沙 shā 白 bái 鸟 niǎo 飞 fēi 回 huí 。 。
无 wú 边 biān 落 luò 木 mù 萧 xiāo 萧 xiāo 下 xià , , 不 bù 尽 jìn 长 cháng 江 jiāng 滚 gǔn 滚 gǔn 来 lái 。 。
万 wàn 里 lǐ 悲 bēi 秋 qiū 常 cháng 作 zuò 客 kè , , 百 bǎi 年 nián 多 duō 病 bìng 独 dú 登 dēng 台 tái 。 。
艰 jiān 难 nán 苦 kǔ 恨 hèn 繁 fán 霜 shuāng 鬓 bìn , , 潦 liáo 倒 dǎo 新 xīn 停 tíng 浊 zhuó 酒 jiǔ 杯 bēi 。 。
登高。唐代。杜甫。风急天高猿啸哀,渚清沙白鸟飞回。 无边落木萧萧下,不尽长江滚滚来。 万里悲秋常作客,百年多病独登台。 艰难苦恨繁霜鬓,潦倒新停浊酒杯。