山 shān 行 xíng 二 èr 首 shǒu - - 黄 huáng 清 qīng 老 lǎo
爱 ài 山 shān 不 bù 知 zhī 倦 juàn , , 缓 huǎn 步 bù 成 chéng 幽 yōu 寻 xún 。 。
观 guān 泉 quán 度 dù 叠 dié 嶂 zhàng , , 携 xié 日 rì 穿 chuān 层 céng 林 lín 。 。
眷 juàn 彼 bǐ 枝 zhī 上 shàng 鸟 niǎo , , 少 shǎo 憩 qì 松 sōng 间 jiān 阴 yīn 。 。
萧 xiāo 然 rán 清 qīng 风 fēng 来 lái , , 发 fā 我 wǒ 松 sōng 下 xià 琴 qín 。 。
白 bái 云 yún 邀 yāo 我 wǒ 饮 yǐn , , 流 liú 泉 quán 永 yǒng 我 wǒ 吟 yín 。 。
曾 céng 谓 wèi 尘 chén 中 zhōng 人 rén , , 不 bù 知 zhī 君 jūn 子 zǐ 心 xīn 。 。
山行二首。元代。黄清老。爱山不知倦,缓步成幽寻。 观泉度叠嶂,携日穿层林。 眷彼枝上鸟,少憩松间阴。 萧然清风来,发我松下琴。 白云邀我饮,流泉永我吟。 曾谓尘中人,不知君子心。