芳 fāng 溪 xī 闲 xián 步 bù - - 杨 yáng 公 gōng 远 yuǎn
竹 zhú 杖 zhàng 芒 máng 鞋 xié 度 dù 断 duàn 冈 gāng , , 崎 qí 岖 qū 小 xiǎo 径 jìng 绕 rào 寒 hán 塘 táng 。 。
野 yě 梅 méi 照 zhào 水 shuǐ 初 chū 含 hán 白 bái , , 山 shān 菊 jú 支 zhī 霜 shuāng 未 wèi 委 wěi 黄 huáng 。 。
对 duì 景 jǐng 每 měi 番 fān 成 chéng 感 gǎn 慨 kǎi , , 把 bǎ 杯 bēi 几 jǐ 度 dù 放 fàng 疏 shū 狂 kuáng 。 。
此 cǐ 生 shēng 但 dàn 只 zhǐ 安 ān 吾 wú 分 fēn , , 无 wú 辱 rǔ 无 wú 荣 róng 寿 shòu 且 qiě 康 kāng 。 。
芳溪闲步。元代。杨公远。竹杖芒鞋度断冈,崎岖小径绕寒塘。 野梅照水初含白,山菊支霜未委黄。 对景每番成感慨,把杯几度放疏狂。 此生但只安吾分,无辱无荣寿且康。