题 tí 遂 suì 安 ān 童 tóng 氏 shì 清 qīng 远 yuǎn 池 chí 亭 tíng 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 魏 wèi 观 guān
风 fēng 轩 xuān 月 yuè 榭 xiè 迥 jiǒng 无 wú 尘 chén , , 池 chí 上 shàng 新 xīn 亭 tíng 更 gèng 可 kě 人 rén 。 。
数 shǔ 点 diǎn 落 luò 花 huā 青 qīng 嶂 zhàng 雨 yǔ , , 四 sì 时 shí 流 liú 水 shuǐ 碧 bì 桃 táo 春 chūn 。 。
石 shí 梁 liáng 把 bǎ 钓 diào 儿 ér 嬉 xī 惯 guàn , , 山 shān 径 jìng 携 xié 诗 shī 客 kè 过 guò 频 pín 。 。
世 shì 道 dào 只 zhǐ 今 jīn 优 yōu 暇 xiá 少 shǎo , , 偶 ǒu 然 rán 琴 qín 鹤 hè 且 qiě 相 xiāng 亲 qīn 。 。
题遂安童氏清远池亭二首 其一。明代。魏观。风轩月榭迥无尘,池上新亭更可人。 数点落花青嶂雨,四时流水碧桃春。 石梁把钓儿嬉惯,山径携诗客过频。 世道只今优暇少,偶然琴鹤且相亲。