晓 xiǎo 登 dēng 春 chūn 台 tái 用 yòng 韵 yùn - - 严 yán 嵩 sōng
翠 cuì 岭 lǐng 烟 yān 开 kāi 楚 chǔ 望 wàng 奇 qí , , 绿 lǜ 江 jiāng 天 tiān 尽 jǐn 鸟 niǎo 飞 fēi 迟 chí 。 。
松 sōng 彬 bīn 覆 fù 郭 guō 泠 líng 风 fēng 起 qǐ , , 楼 lóu 阁 gé 当 dāng 空 kōng 淑 shū 景 jǐng 移 yí 。 。
岩 yán 树 shù 故 gù 因 yīn 时 shí 序 xù 改 gǎi , , 山 shān 云 yún 岂 qǐ 与 yǔ 俗 sú 情 qíng 宜 yí 。 。
双 shuāng 峰 fēng 寂 jì 寂 jì 应 yīng 相 xiāng 对 duì , , 怅 chàng 忆 yì 高 gāo 人 rén 独 dú 往 wǎng 时 shí 。 。
晓登春台用韵。明代。严嵩。翠岭烟开楚望奇,绿江天尽鸟飞迟。 松彬覆郭泠风起,楼阁当空淑景移。 岩树故因时序改,山云岂与俗情宜。 双峰寂寂应相对,怅忆高人独往时。