还 hái 栖 qī 贤 xián 留 liú 别 bié 诸 zhū 同 tóng 学 xué - - 释 shì 古 gǔ 行 xíng
微 wēi 茫 máng 春 chūn 树 shù 隔 gé 晴 qíng 川 chuān , , 独 dú 立 lì 津 jīn 头 tóu 觅 mì 渡 dù 船 chuán 。 。
荒 huāng 戍 shù 尚 shàng 悬 xuán 高 gāo 栅 zhà 火 huǒ , , 寒 hán 原 yuán 那 nà 有 yǒu 傍 bàng 村 cūn 烟 yān 。 。
亦 yì 知 zhī 长 cháng 路 lù 艰 jiān 难 nán 苦 kǔ , , 更 gèng 念 niàn 空 kōng 山 shān 寂 jì 寞 mò 禅 chán 。 。
此 cǐ 日 rì 分 fēn 钟 zhōng 离 lí 院 yuàn 后 hòu , , 断 duàn 鸿 hóng 斜 xié 日 rì 泊 pō 江 jiāng 天 tiān 。 。
还栖贤留别诸同学。明代。释古行。微茫春树隔晴川,独立津头觅渡船。 荒戍尚悬高栅火,寒原那有傍村烟。 亦知长路艰难苦,更念空山寂寞禅。 此日分钟离院后,断鸿斜日泊江天。