春 chūn 日 rì 集 jí 海 hǎi 幢 chuáng 丈 zhàng 室 shì 呈 chéng 乐 lè 和 hé 尚 shàng - - 释 shì 古 gǔ 易 yì
海 hǎi 烟 yān 晴 qíng 卷 juǎn 法 fǎ 堂 táng 开 kāi , , 词 cí 客 kè 相 xiāng 过 guò 次 cì 第 dì 裁 cái 。 。
野 yě 寺 sì 正 zhèng 当 dāng 逢 féng 上 shàng 巳 sì , , 疏 shū 钟 zhōng 频 pín 得 dé 共 gòng 登 dēng 台 tái 。 。
风 fēng 回 huí 鹤 hè 影 yǐng 移 yí 吟 yín 榻 tà , , 泉 quán 带 dài 荷 hé 香 xiāng 入 rù 茗 míng 杯 bēi 。 。
自 zì 此 cǐ 芳 fāng 踪 zōng 追 zhuī 白 bái 社 shè , , 同 tóng 群 qún 还 hái 是 shì 旧 jiù 宗 zōng 雷 léi 。 。
春日集海幢丈室呈乐和尚。明代。释古易。海烟晴卷法堂开,词客相过次第裁。 野寺正当逢上巳,疏钟频得共登台。 风回鹤影移吟榻,泉带荷香入茗杯。 自此芳踪追白社,同群还是旧宗雷。