胡 hú 高 gāo 士 shì 星 xīng 卿 qīng - - 释 shì 今 jīn 无 wú
事 shì 事 shì 伤 shāng 心 xīn 岁 suì 月 yuè 长 cháng , , 山 shān 河 hé 破 pò 碎 suì 失 shī 家 jiā 乡 xiāng 。 。
独 dú 支 zhī 鹤 hè 骨 gǔ 倍 bèi 青 qīng 冢 zhǒng , , 难 nán 抱 bào 龙 lóng 髯 rán 问 wèn 玉 yù 皇 huáng 。 。
城 chéng 内 nèi 官 guān 街 jiē 如 rú 隔 gé 世 shì , , 村 cūn 边 biān 孝 xiào 帽 mào 晒 shài 斜 xié 阳 yáng 。 。
檐 yán 前 qián 乌 wū 鹊 què 频 pín 频 pín 噪 zào , , 喜 xǐ 见 jiàn 蟠 pán 桃 táo 熟 shú 渐 jiàn 香 xiāng 。 。
胡高士星卿。明代。释今无。事事伤心岁月长,山河破碎失家乡。 独支鹤骨倍青冢,难抱龙髯问玉皇。 城内官街如隔世,村边孝帽晒斜阳。 檐前乌鹊频频噪,喜见蟠桃熟渐香。