悦 yuè 清 qīng 为 wèi 卢 lú 永 yǒng 清 qīng 赋 fù - - 顾 gù 清 qīng
岂 qǐ 无 wú 离 lí 群 qún 意 yì , , 翛 xiāo 然 rán 野 yě 鹤 hè 姿 zī 。 。
好 hǎo 山 shān 时 shí 拄 zhǔ 颊 jiá , , 幽 yōu 涧 jiàn 或 huò 忘 wàng 饥 jī 。 。
心 xīn 赏 shǎng 丹 dān 青 qīng 会 huì , , 神 shén 融 róng 翰 hàn 墨 mò 知 zhī 。 。
年 nián 来 lái 渐 jiàn 成 chéng 癖 pǐ , , 无 wú 计 jì 得 dé 中 zhòng 医 yī 。 。
悦清为卢永清赋。明代。顾清。岂无离群意,翛然野鹤姿。 好山时拄颊,幽涧或忘饥。 心赏丹青会,神融翰墨知。 年来渐成癖,无计得中医。