秋 qiū 屿 yǔ 为 wèi 田 tián 廷 tíng 相 xiāng 郎 láng 中 zhōng 赋 fù - - 顾 gù 清 qīng
水 shuǐ 心 xīn 著 zhe 山 shān 自 zì 可 kě 画 huà , , 况 kuàng 是 shì 潦 lǎo 尽 jǐn 霜 shuāng 清 qīng 时 shí 。 。
使 shǐ 君 jūn 于 yú 此 cǐ 兴 xìng 不 bù 浅 qiǎn , , 绝 jué 境 jìng 使 shǐ 我 wǒ 心 xīn 先 xiān 驰 chí 。 。
蓬 péng 莱 lái 犹 yóu 恨 hèn 弱 ruò 水 shuǐ 远 yuǎn , , 浮 fú 玉 yù 更 gèng 比 bǐ 金 jīn 焦 jiāo 奇 qí 。 。
星 xīng 槎 chá 何 hé 日 rì 同 tóng 汗 hàn 漫 màn , , 归 guī 来 lái 重 zhòng 赋 fù 游 yóu 仙 xiān 词 cí 。 。
秋屿为田廷相郎中赋。明代。顾清。水心著山自可画,况是潦尽霜清时。 使君于此兴不浅,绝境使我心先驰。 蓬莱犹恨弱水远,浮玉更比金焦奇。 星槎何日同汗漫,归来重赋游仙词。