薛 xuē 景 jǐng 春 chūn 号 hào 采 cǎi 芝 zhī 山 shān 人 rén 为 wéi 赋 fù 四 sì 韵 yùn - - 顾 gù 清 qīng
任 rèn 公 gōng 抛 pāo 却 què 钓 diào 鳌 áo 丝 sī , , 来 lái 向 xiàng 吴 wú 山 shān 学 xué 采 cǎi 芝 zhī 。 。
稳 wěn 步 bù 不 bù 思 sī 沧 cāng 海 hǎi 阔 kuò , , 幽 yōu 寻 xún 似 shì 与 yǔ 白 bái 云 yún 期 qī 。 。
仙 xiān 稊 tí 未 wèi 觉 jué 层 céng 霄 xiāo 夐 xiòng , , 药 yào 笼 lóng 宁 níng 于 yú 一 yī 物 wù 私 sī 。 。
善 shàn 救 jiù 不 bù 遗 yí 他 tā 日 rì 事 shì , , 年 nián 来 lái 乡 xiāng 里 lǐ 半 bàn 疮 chuāng 痍 yí 。 。
薛景春号采芝山人为赋四韵。明代。顾清。任公抛却钓鳌丝,来向吴山学采芝。 稳步不思沧海阔,幽寻似与白云期。 仙稊未觉层霄夐,药笼宁于一物私。 善救不遗他日事,年来乡里半疮痍。