芳 fāng 泉 quán - - 释 shì 今 jīn ■ cao ( ( 艹 miǎn 黾 ) )
踏 tà 涧 jiàn 寻 xún 源 yuán 未 wèi 许 xǔ 知 zhī , , 泠 líng 泠 líng 清 qīng 韶 sháo 滴 dī 方 fāng 池 chí 。 。
只 zhǐ 教 jiào 茗 míng 碗 wǎn 供 gōng 僧 sēng 话 huà , , 莫 mò 遣 qiǎn 溪 xī 流 liú 动 dòng 客 kè 疑 yí 。 。
月 yuè 中 zhōng 照 zhào 影 yǐng 藏 cáng 身 shēn 拙 zhuō , , 潭 tán 上 shàng 行 xíng 吟 yín 得 dé 句 jù 迟 chí 。 。
惟 wéi 有 yǒu 丹 dān 山 shān 空 kōng 一 yī 味 wèi , , 寒 hán 云 yún 石 shí 乳 rǔ 好 hǎo 相 xiāng 思 sī 。 。
芳泉。明代。释今■(艹黾)。踏涧寻源未许知,泠泠清韶滴方池。 只教茗碗供僧话,莫遣溪流动客疑。 月中照影藏身拙,潭上行吟得句迟。 惟有丹山空一味,寒云石乳好相思。