杨 yáng 花 huā 咏 yǒng - - 释 shì 妙 miào 声 shēng
飞 fēi 飞 fēi 辞 cí 古 gǔ 柳 liǔ , , 冉 rǎn 冉 rǎn 媚 mèi 晴 qíng 空 kōng 。 。
爱 ài 尔 ěr 白 bái 于 yú 雪 xuě , , 况 kuàng 乎 hū 兼 jiān 以 yǐ 风 fēng 。 。
游 yóu 丝 sī 相 xiāng 上 shàng 下 xià , , 戏 xì 蝶 dié 或 huò 西 xī 东 dōng 。 。
终 zhōng 然 rán 太 tài 轻 qīng 薄 bó , , 飘 piāo 转 zhuǎn 委 wěi 泥 ní 中 zhōng 。 。
杨花咏。明代。释妙声。飞飞辞古柳,冉冉媚晴空。 爱尔白于雪,况乎兼以风。 游丝相上下,戏蝶或西东。 终然太轻薄,飘转委泥中。