寒 hán 日 rì 偶 ǒu 成 chéng - - 释 shì 函 hán 可 kě
懒 lǎn 残 cán 獦 gé 獠 liáo 一 yī 身 shēn 兼 jiān , , 不 bù 合 hé 时 shí 宜 yí 我 wǒ 自 zì 嫌 xián 。 。
荷 hé 叶 yè 飘 piāo 零 líng 衣 yī 又 yòu 碎 suì , , 菜 cài 根 gēn 啮 niè 尽 jǐn 雪 xuě 方 fāng 甜 tián 。 。
道 dào 心 xīn 岂 qǐ 为 wèi 饥 jī 寒 hán 长 cháng , , 诗 shī 料 liào 偏 piān 于 yú 沙 shā 碛 qì 添 tiān 。 。
满 mǎn 面 miàn 灰 huī 尘 chén 双 shuāng 涕 tì 冻 dòng , , 展 zhǎn 开 kāi 书 shū 卷 juàn 向 xiàng 风 fēng 檐 yán 。 。
寒日偶成。明代。释函可。懒残獦獠一身兼,不合时宜我自嫌。 荷叶飘零衣又碎,菜根啮尽雪方甜。 道心岂为饥寒长,诗料偏于沙碛添。 满面灰尘双涕冻,展开书卷向风檐。