壬 rén 辰 chén 元 yuán 旦 dàn - - 释 shì 函 hán 可 kě
起 qǐ 起 qǐ 今 jīn 年 nián 恰 qià 在 zài 辰 chén , , 罪 zuì 夫 fū 幸 xìng 不 bú 是 shì 贤 xián 人 rén 。 。
堂 táng 前 qián 钟 zhōng 鼓 gǔ 龙 lóng 天 tiān 会 huì , , 被 bèi 底 dǐ 冰 bīng 霜 shuāng 骨 gǔ 肉 ròu 亲 qīn 。 。
两 liǎng 点 diǎn 尚 shàng 馀 yú 隔 gé 岁 suì 泪 lèi , , 五 wǔ 更 gēng 曾 céng 梦 mèng 度 dù 江 jiāng 春 chūn 。 。
龙 lóng 庭 tíng 色 sè 色 sè 还 hái 依 yī 旧 jiù , , 独 dú 有 yǒu 闲 xián 愁 chóu 一 yī 片 piàn 新 xīn 。 。
壬辰元旦。明代。释函可。起起今年恰在辰,罪夫幸不是贤人。 堂前钟鼓龙天会,被底冰霜骨肉亲。 两点尚馀隔岁泪,五更曾梦度江春。 龙庭色色还依旧,独有闲愁一片新。