遥 yáo 哭 kū 梁 liáng 同 tóng 庵 ān - - 释 shì 函 hán 可 kě
旧 jiù 乡 xiāng 朋 péng 好 hǎo 委 wěi 荒 huāng 榛 zhēn , , 两 liǎng 见 jiàn 书 shū 来 lái 尔 ěr 是 shì 人 rén 。 。
已 yǐ 买 mǎi 草 cǎo 鞋 xié 参 cān 碛 qì 雪 xuě , , 旋 xuán 将 jiāng 药 yào 裹 guǒ 别 bié 江 jiāng 春 chūn 。 。
寒 hán 灯 dēng 半 bàn 榻 tà 愁 chóu 尊 zūn 宿 sù , , 彩 cǎi 袖 xiù 空 kōng 堂 táng 泣 qì 老 lǎo 亲 qīn 。 。
从 cóng 此 cǐ 花 huā 田 tián 无 wú 鹤 hè 梦 mèng , , 游 yóu 魂 hún 应 yīng 度 dù 雁 yàn 门 mén 津 jīn 。 。
遥哭梁同庵。明代。释函可。旧乡朋好委荒榛,两见书来尔是人。 已买草鞋参碛雪,旋将药裹别江春。 寒灯半榻愁尊宿,彩袖空堂泣老亲。 从此花田无鹤梦,游魂应度雁门津。