十 shí 一 yī 日 rì 三 sān 登 dēng 峰 fēng 顶 dǐng - - 释 shì 函 hán 是 shì
何 hé 时 shí 何 hé 地 dì 独 dú 支 zhī 藤 téng , , 三 sān 上 shàng 峰 fēng 头 tóu 尚 shàng 有 yǒu 僧 sēng 。 。
风 fēng 起 qǐ 烟 yān 销 xiāo 江 jiāng 练 liàn 碧 bì , , 云 yún 寒 hán 霜 shuāng 重 zhòng 石 shí 床 chuáng 冰 bīng 。 。
平 píng 原 yuán 返 fǎn 犊 dú 笛 dí 声 shēng 远 yuǎn , , 古 gǔ 木 mù 留 liú 人 rén 月 yuè 色 sè 增 zēng 。 。
万 wàn 载 zài 清 qīng 秋 qiū 应 yīng 共 gòng 此 cǐ , , 柴 zhài 门 mén 深 shēn 锁 suǒ 佛 fú 前 qián 灯 dēng 。 。
十一日三登峰顶。明代。释函是。何时何地独支藤,三上峰头尚有僧。 风起烟销江练碧,云寒霜重石床冰。 平原返犊笛声远,古木留人月色增。 万载清秋应共此,柴门深锁佛前灯。