春 chūn 晴 qíng 望 wàng 诃 hē 林 lín 诸 zhū 衲 nà - - 释 shì 函 hán 是 shì
竹 zhú 院 yuàn 春 chūn 深 shēn 亦 yì 乍 zhà 晴 qíng , , 青 qīng 山 shān 历 lì 历 lì 水 shuǐ 盈 yíng 盈 yíng 。 。
白 bái 云 yún 草 cǎo 木 mù 连 lián 沙 shā 漠 mò , , 玄 xuán 菟 tú 旌 jīng 旗 qí 拥 yōng 穗 suì 城 chéng 。 。
人 rén 在 zài 重 chóng 围 wéi 风 fēng 雨 yǔ 暗 àn , , 鸟 niǎo 啼 tí 高 gāo 树 shù 雾 wù 烟 yān 轻 qīng 。 。
从 cóng 来 lái 识 shí 得 de 荣 róng 枯 kū 理 lǐ , , 不 bù 谓 wèi 离 lí 群 qún 感 gǎn 独 dú 生 shēng 。 。
春晴望诃林诸衲。明代。释函是。竹院春深亦乍晴,青山历历水盈盈。 白云草木连沙漠,玄菟旌旗拥穗城。 人在重围风雨暗,鸟啼高树雾烟轻。 从来识得荣枯理,不谓离群感独生。