兼 jiān 山 shān 会 huì 食 shí - - 方 fāng 蒙 méng 仲 zhòng
惯 guàn 从 cóng 客 kè 里 lǐ 换 huàn 春 chūn 秋 qiū , , 愧 kuì 见 jiàn 平 píng 生 shēng 马 mǎ 少 shǎo 游 yóu 。 。
怀 huái 去 qù 仅 jǐn 赢 yíng 一 yī 黄 huáng 敕 chì , , 传 chuán 呼 hū 能 néng 得 dé 几 jǐ 苍 cāng 头 tóu 。 。
浮 fú 沉 chén 冷 lěng 宦 huàn 存 cún 吾 wú 拙 zhuō , , 梦 mèng 寐 mèi 清 qīng 言 yán 写 xiě 我 wǒ 忧 yōu 。 。
屡 lǚ 欲 yù 相 xiāng 从 cóng 奏 zòu 咸 xián 夏 xià , , 怕 pà 惊 jīng 俚 lǐ 耳 ěr 又 yòu 休 xiū 休 xiū 。 。
兼山会食。宋代。方蒙仲。惯从客里换春秋,愧见平生马少游。 怀去仅赢一黄敕,传呼能得几苍头。 浮沉冷宦存吾拙,梦寐清言写我忧。 屡欲相从奏咸夏,怕惊俚耳又休休。