峰 fēng 顶 dǐng - - 孔 kǒng 武 wǔ 仲 zhòng
苦 kǔ 霰 sǎn 悲 bēi 风 fēng 作 zuò 斧 fǔ 斤 jīn , , 千 qiān 秋 qiū 松 sōng 竹 zhú 损 sǔn 精 jīng 神 shén 。 。
似 shì 闻 wén 犬 quǎn 吠 fèi 白 bái 云 yún 外 wài , , 犹 yóu 有 yǒu 秦 qín 时 shí 避 bì 世 shì 人 rén 。 。
峰顶。宋代。孔武仲。苦霰悲风作斧斤,千秋松竹损精神。 似闻犬吠白云外,犹有秦时避世人。