宿 sù 归 guī 宗 zōng 寺 sì - - 王 wáng 十 shí 朋 péng
好 hǎo 山 shān 无 wú 数 shù 不 bù 知 zhī 名 míng , , 路 lù 入 rù 禅 chán 林 lín 气 qì 更 gèng 清 qīng 。 。
岩 yán 石 shí 有 yǒu 时 shí 开 kāi 镜 jìng 面 miàn , , 溪 xī 流 liú 入 rù 夜 yè 作 zuò 鸾 luán 声 shēng 。 。
临 lín 池 chí 墨 mò 客 kè 馀 yú 风 fēng 韵 yùn , , 拭 shì 眼 yǎn 高 gāo 僧 sēng 避 bì 宠 chǒng 荣 róng 。 。
安 ān 得 dé 清 qīng 风 fēng 生 shēng 两 liǎng 腋 yè , , 紫 zǐ 霄 xiāo 峰 fēng 顶 dǐng 望 wàng 寰 huán 瀛 yíng 。 。
宿归宗寺。宋代。王十朋。好山无数不知名,路入禅林气更清。 岩石有时开镜面,溪流入夜作鸾声。 临池墨客馀风韵,拭眼高僧避宠荣。 安得清风生两腋,紫霄峰顶望寰瀛。