寄 jì 贾 jiǎ 一 yī 节 jié - - 王 wáng 十 shí 朋 péng
无 wú 奈 nài 穷 qióng 冬 dōng 易 yì 感 gǎn 伤 shāng , , 况 kuàng 添 tiān 离 lí 别 bié 助 zhù 凄 qī 凉 liáng 。 。
五 wǔ 更 gēng 月 yuè 残 cán 频 pín 成 chéng 梦 mèng , , 十 shí 里 lǐ 青 qīng 山 shān 几 jǐ 断 duàn 肠 cháng 。 。
短 duǎn 棹 zhào 未 wèi 乘 chéng 晨 chén 雪 xuě 去 qù , , 尺 chǐ 书 shū 聊 liáo 遣 qiǎn 暮 mù 鸿 hóng 将 jiāng 。 。
少 shào 年 nián 勉 miǎn 力 lì 亲 qīn 灯 dēng 火 huǒ , , 要 yào 使 shǐ 家 jiā 声 shēng 继 jì 洛 luò 阳 yáng 。 。
寄贾一节。宋代。王十朋。无奈穷冬易感伤,况添离别助凄凉。 五更月残频成梦,十里青山几断肠。 短棹未乘晨雪去,尺书聊遣暮鸿将。 少年勉力亲灯火,要使家声继洛阳。