饮 yǐn 罢 bà 偶 ǒu 赋 fù - - 刘 liú 诜 shēn
雨 yǔ 中 zhōng 箫 xiāo 鼓 gǔ 满 mǎn 山 shān 城 chéng , , 节 jié 序 xù 偏 piān 供 gōng 感 gǎn 慨 kǎi 增 zēng 。 。
贪 tān 听 tīng 清 qīng 歌 gē 行 xíng 美 měi 酒 jiǔ , , 不 bù 辞 cí 白 bái 发 fà 看 kàn 华 huá 灯 dēng 。 。
粉 fěn 登 dēng 夏 xià 果 guǒ 明 míng 群 qún 璧 bì , , 菜 cài 挟 xié 春 chūn 风 fēng 响 xiǎng 碎 suì 冰 bīng 。 。
却 què 忆 yì 去 qù 年 nián 山 shān 水 shuǐ 夜 yè , , 笼 lóng 纱 shā 醉 zuì 踏 tà 雪 xuě 棱 léng 层 céng 。 。
饮罢偶赋。元代。刘诜。雨中箫鼓满山城,节序偏供感慨增。 贪听清歌行美酒,不辞白发看华灯。 粉登夏果明群璧,菜挟春风响碎冰。 却忆去年山水夜,笼纱醉踏雪棱层。